Quân Hôn Tỏa Sáng
Phan_30 end
Ngoại truyện
1
Tớ là Mộc Mộc,
tên chính thức là Mục Hy Quang, năm nay bốn tuổi,
mọi người có thể gọi tớ là Mộc Mộc, nhưng không được gọi là Quang Quang bởi vì gọi
lâu rồi sẽ bị biến thành quang côn nghĩa là lưu manh ấy,
mà như thế có nghĩa là sẽ không cưới được lão bà đâu, không lấy được
lão bà thì không sinh được trẻ con, mà không sinh được trẻ con nghĩa là không thả được dê, cái này là ba nói cho tớ biết đấy.
Ba tớ là Mục Lương
Hòa, là một quân nhân. Mẹ nói mấy cái sao sao gạch gạch
trên cầu vai ba chính là biểu thị cấp bậc, mà ta đếm tới đếm lui cũng không
biết được cấp bậc của ba, nhưng luôn nghe mấy chú cũng mặc quân phục gọi ba là thủ trưởng thì chắc là ba rất lợi hại .
Nhưng mà trong nhà
tớ người lợi hại nhất không phải ba mà là mẹ. Mẹ tớ ta là Tạ Thanh Ninh,
dáng dấp rất xinh đẹp, mấy bạn nhỏ trong nhà trẻ ai cũng hâm mộ tớ có một người mẹ xinh
đẹp nhưng tớ lại hơi buồn, nếu mà mẹ không đoạt đồ ăn ngon, không đoạt đồ chơi của tớ thì tớ sẽ càng thích
mẹ hơn. Viết đến đây thì Mộc Mộc đóng nhật ký lại bỏ vào trong ngăn kéo, bò
lên giường. Ngoài sân một chuỗi tiếng động cơ xe vang lên, chắc là ba đã về.
Một đường chạy
xuống lầu vọt tới cửa đón ba, trong lúc ba không chú ý thì đứng nghiêm rất có nề nếp chào một cái
quân lễ, đây là nghi thức đã học với ba từ lúc tớ mới
hai tuổi.
"Ngoan, mẹ con đâu rồi?"
Lần nào ba về đến
nhà câu đầu tiên nói cũng là câu này, một chút thay đổi cũng không có, tớ cảm thấy không thú vị
chút nào, chỉ chỉ vào trong bếp, mẹ đang nấu cơm. Tài nấu nướng của mẹ hoàn toàn ngược lại với diện mạo, dù sao cũng rất khó ăn, tớ sở dĩ không cao được như
ba đều là do ăn cơm mẹ nấu, bà nội nói tớ
đang trong thời kỳ phát triển nên ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng.
"Hôm nay ở nhà trẻ
con học những gì, kể ba nghe nào."
Thấy ba cởi áo khoác
ngồi xuống ghế mà không lập tức đi vào bếp, tớ ngoan ngoãn chạy lại đứng nghiêm trước mặt ba, bắt
đầu gio ngón tay kể ra tất cả những việc ở trong trường
thành thật kể ra, ngay cả đi toilet mấy lần cũng kể ra hết.
"Tốt lắm, về sau
cứ như thế."
Thừa dịp ba ba xoay
người, tớ lập tức trợn mắt, mình có phải con nít đâu, tất nhiên là biết cái gì nên, cái gì không nên làm rồi.
Thấy bóng dáng ba
đã khuất trong phòng bếp, tớ mở ti vi, xem Cừu vui vẻ và Sói xám thì quá ngây thơ. Tuổi của tớ là phải xem mấy phim truyền hình luân lý gia đình mới bồi đắp được trí não phát triển thâm sâu.
"Mộc Mộc, đi rửa
tay nhanh đi, sắp ăn cơm rồi."
Mới xem chưa được
2 phút, giọng nói êm ái của mẹ đã từ phòng bếp truyền
đến, tớ không tình nguyện bước vào toilet, kiễng chân lên vặn mở vòi nước rửa, lấy khăn
mặt lau khô, ngửi ngửi, thơm ngào ngạt, thơm hơn nhiều so với hương thơm trên người ba ba.
Lúc đi ra thì ba
mẹ đã ngồi vào chỗ, tớ tự trèo lên cái ghế của mình, vươn tay cho mẹ kiểm tra, mẹ hài lòng mới đem chiếc đũa
cho tớ.
"Nghe ba nói, hôm nay
Mộc Mộc ở trường rất ngoan, mẹ đặc biệt
chuẩn bị bánh Cookie cho con nhưng mà phải ăn cơm xong mới được ăn nhé."
Tớ nhìn cái bánh
mới nướng trong tay mẹ, đen tuyền một màu, nháy mắt tò mò hỏi: "Là vị chocolate ạ?"
"Đúng vậy, còn có
vị sữa nữa."
Tớ cũng chẳng chờ
mong, gẩy gẩy đồ ăn trong bát, y như cũ chẳng
ngon lành gì, thế mà ba cực kỳ thưởng thức, tớ phải giơ ngón
cái lên, nghĩ rất muốn thỉnh giáo ba ba, ba đã dùng phương pháp gì để ăn hết được.
"Sao lại không ăn?
Không hợp khẩu vị?"
Tớ đương nhiên không
thể nói thật, xoay xoay tròng mắt: "Mộc Mộc nhớ bà nội, ngày mai Chủ nhật muốn đi thăm bà nội."
"Bà nội nói sáng
mai sẽ sang thăm Mộc Mộc, cho nên sáng mai Mộc Mộc dậy sớm một chút, không cho phép ngủ nướng."
Nghe thấy mẹ nói
như vậy, ta nhất thời nước mắt lưng tròng, yên lặng và cơm. Cũng là đàn ông mà ba chẳng hiểu được nỗi đau khổ của tớ, tớ quyết định về sau không thèm
thần tượng ba nữa, cũng không làm quân nhân, sau khi lớn lên, tớ muốn làm một đầu bếp có thể làm ra một bàn mãn
hán toàn tịch.
Tớ yên lặng ăn
xong rồi mà ba mẹ vẫn chưa ăn xong, nói mấy chuyện tớ nghe không hiểu, muốn chen vào cũng chẳng có cơ hội, chỉ có thể yên lặng đếm hoa
quả trên khăn trải bàn, mấy quả chuối, mấy quả táo, mấy trái dứa, đếm tới đếm lui, đến hoa cả mắt ba mẹ mới ăn xong, ba ba chủ động rửa chén, ông ngoại nói, ba ba là một người đàn ông tốt, là tấm gương của Mộc Mộc.
Tớ quyết định về
sau cố gắng kiếm tiền, mua cái máy rửa bát.
Tớ và mẹ ngồi ngoài
phòng khách xem tivi, đợi ba ba rửa bát xong ra ngoài thì mẹ kéo tớ lên lầu đi
tắm.
Trước kia tớ rất thích
tắm, nhưng từ khi qua một tuổi về sau thì không thích như vậy nữa. Nguyên nhân chủ yếu là vì mỗi lần đều do mẹ đích thân tắm cho tớ, ba ba nói thân thể đàn ông chỉ có thể cho đàn ông và
lão bà của mình xem thôi, mà mẹ là phụ nữ, tớ đã thắc mắc vấn đề này
lâu lắm rồi mà vẫn chưa tìm ra đáp án.
"Mộc Mộc, cởi quần
ra."
Toàn thân run lên,
tớ không tình nguyện cởi, mặc cái quần nhỏ đứng trước mặt mẹ, lấy tay che lại. Hiển nhiên mẹ cũng không biết tớ thẹn thùng, trực tiếp túm lấy tớ cởi quần, đặt vào trong
bồn tắm lớn. Tớ xấu hổ ở trong bồn tắm đạp
nước hai lần, tóm lấy cái khăn lông lớn che lại, lại bị mẹ giằng ra.
"Ngoan nào, tắm đi,
tắm xong thì sẽ thơm ngào ngạt."
Ông nội nói bé
trai không cần thơm ngào ngạt, mà mẹ lại coi tớ như con gái mà nuôi, tớ ra sức phản kháng, lại bị mẹ đè lại tắm. Tớ cố
xuay thân thể trần truồng không cho mẹ xem, mẹ càng ôm lại, xoa xoa xát xát. Nên xem đều đã xem xong, tớ đáng thương xỏ dép lê lạch bạch chạy về phía ba.
Ba ba búng búng mặt
tớ "Uh`m, đạn mạnh mẽ mười phần, cho thấy tiểu tử này da dày, thể chất tốt."
Tớ đương nhiên hiểu
ý ba, nhà tớ là quân nhân thế gia, ông nội là quân nhân, ba ba cũng là
quân nhân, cho nên họ đều hi vọng tớ lớn
lên cũng là quân nhân, nhưng tớ chỉ có một ước muốn là trở
thành một đầu bếp giỏi.
"Ba ba, kể chuyện cho con nghe."
Tuy là tớ muốn trở
thành một đầu bếp nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sở thích nghe chuyện trong
bộ đội. Những câu chuyện này được kể từ trong miệng ba nghe đặc biệt
thích thú, đặc biệt sôi trào kích động lòng người. Tớ ra sức bò lên đầu gối
ba ba, ôm cổ làm nũng, lại bị ba ba vô tình xách xuống, tớ rõ ràng thấy khi mẹ làm như vậy ba ba cực kỳ
vui vẻ .
"Đã không còn sớm,
đi ngủ đi, sáng mai dậy sớm chút, ông nội bà nội con sang đấy."
Mặc dù chưa muốn
ngủ nhưng lại sợ chọc giận ba, bởi vì mỗi lần chọc ba giận
thì lập tức sẽ bị xách lên “bốp, bốp”
một trận, cái mông sẽ nở như bắp ngô rang liền.
Mẹ đưa tớ về
phòng, vén chăn rồi hôn lên trán tớ một cái mới tắt đèn đi
ra. Chờ bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, tớ xốc chăn mở đèn bàn ở
đầu giường rồi lôi quyển truyện tranh đứa bạn cùng bàn cho mượn ở dưới gối ra say sưa nhìn.
Do tối qua xem
truyện tranh quá khuya, sáng hôm sau không dậy nổi, ở trong chăn lăn lộn tiếp tục ngủ, lúc mẹ vào tớ liền kéo chăn
quấn kín đầu lại.
"Mộc Mộc, dậy đi
con, ông nội bà nội sắp tới rồi."
Tớ lại rúc vào
chăn, bên trong vô cùng thoải mái thật sự không muốn dậy, quyết định cùng mẹ thương lượng: "Mộc Mộc ngủ thêm 10 phút nữa
sẽ dậy." Mẹ luôn luôn dễ nói chuyện, quả thực đáp ứng thỉnh cầu của tớ, đóng cửa lại đi ra ngoài, tớ lại bọc
chăn tiếp tục ngủ.
10 phút ngắn ngủn,
tớ ngủ thiếp đi, kết quả bị ba ba từ trong chăn lôi
ra, tớ luống cuống tay chân mới ổn định lại, phương pháp ba
ba giải quyết vấn đề luôn vũ lực như vậy, tớ vội vàng
tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghĩ đến một câu thường treo bên môi mẹ, đàn ông tội gì khó xử đàn ông.
"Nhanh chóng tỉnh táo,
mặc quần áo trong một phút."
Lúc ba gọi tớ rời
giường vĩnh viễn thô bạo như vậy, tớ chẳng dám thở mạnh một tiếng, luống cuống tay chân mặc quần áo, rốt cục tại giây thứ 58 cũng mặc nghiêm đứng vững, ba ba mới hài lòng đi ra, tớ thở ra một hơi, vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Xuống lầu thấy ba
đã thay quần áo ngồi đó, hôm nay ba không mặc một thân quân phục màu xanh, tớ dụi mắt, hân hoan nhảy đến
bên cạnh, đã quên phương thức thô bạo vừa rồi của ba.
"Ăn nhanh lên, ông
nội bà nội sắp đến rồi."
Từ nhỏ ba mẹ đã
dạy tớ phải có lễ phép, nhanh chóng ăn xong, một lần nữa rửa sạch mặt, lại lau phấn thơm mẹ mua cho, đứng ở cửa nghênh đón.
Bà nội tớ cũng
rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với bà của mấy bạn cùng lớp, nói chuyện lại cực kỳ hiền hòa, chưa bao giờ
dữ với tớ, mỗi lần ba ba dữ với tớ bà đều mắng ba, ba
cũng không dám làm gì nữa.
"Ôi chà, cháu ngoan
của bà, mau lại chỗ bà nội nào."
Tớ nhanh như chớp
từ trên bậc thang chạy xuống nhào vào trong ngực bà, thân thiết cọ tới cọ lui, lôi kéo bà
vào trong nhà, cũng không quên ông nội ở đằng sau, ngọt ngào gọi to
ông nội. Ông nội cũng nghiêm nghị như ba nhưng không bao giờ hung dữ với tớ. Mỗi lần đều cười
tít mắt ôm tớ trên đùi, nói đùa với tớ.
"Cháu ngoan, ông nội
ôm một cái được không!"
Tớ đã bốn tuổi,
là đứa trẻ lớn rồi, ông nội già rồi, không thể để cho ông nội bế, đây là
mẹ nói .
"Ông nội, Mộc Mộc
đỡ ông, chúng ta cùng vào nhà."
Ông nội nhất thời
thật cao hứng, tớ cảm thấy vô cùng thỏa mãn,
kiêu ngạo ngẩng đầu, đảo qua ba ba đang hơi cúi đầu.
Ông bà nội vừa
tới, địa vị trong nhà của tớ nháy mắt liền thay đổi,
ba ba không dám đánh tớ, bởi vì có ông bà nội, tớ
có thể ăn đồ ăn vặt, chơi đồ chơi, xem tivi, còn có thể danh chính ngôn thuận không đọc sách, không vẽ tranh,
nhưng ông bà nội vừa đi, cuộc sống bi thống của ta lại bắt đầu. Năm nay, nguyện vọng lớn nhất của tớ là cùng Tiểu Bàn ngồi
cùng bàn bỏ nhà trốn đi, đây là bí mật nhỏ của tớ, không thể để ba mẹ biết được.
Ngoại truyện 2
"Thanh Ninh, có thấy
con mình gần đây rất lạ không?"
Tạ Thanh Ninh ngồi
trước gương trang điểm bôi kem dưỡng da, nghe vậy khựng lại: "Có vẻ thần thần bí bí, cũng không biết đang chơi trò gì, chắc lại mượn truyện tranh của bạn cùng lớp, sợ bị anh phát hiện nên vụng trộm xem."
Mục Lương Hòa cúi
đầu trầm tư một lát, ra ngoài một chuyến, cầm một quyển vở trở về.
"Sao anh lại lấy
nhật kí của con, mau trả lại đi, nếu biết chúng ta xem lén, lúc về sẽ vừa khóc vừa ăn
vạ đòi nhân quyền đấy." Con trai nhà mình không biết nghe được ở đâu, một khi gặp phải
cái gì mà nó tự nhận thấy là không công bằng thì sẽ lập tức khóc gào đòi nhân quyền, chất giọng của
nó di truyền từ Mục Lương Hòa, vừa khóc lên
quả là kinh thiên địa khiếp quỷ thần.
"Nó sẽ không biết
đâu, xem xong trả về chỗ cũ là được rồi." Tiểu
tử kia giờ đang ở nhà ông bà nội vui
đến quên cả trời đất, còn tâm trí đâu mà lo đến nhật kí nữa.
Tạ Thanh Ninh nghĩ
thế cũng đúng, lập tức đi tới gần, chữ con trai xiêu xiêu vẹo vẹo
y như một đám nòng nọc xếp hàng trên mặt giấy.
"Con nói sợ anh
đánh mông nó."
Mục Lương Hòa nhíu
mày: "Nó mà nghe lời thì anh sao phải đánh nó?"
"Con nói em là người
mẹ xinh đẹp nha!"
"Nó hẳn không biết
thế nào là soái (đẹp trai)! ! !"
Diện mạo Mục Lương
Hòa quả thực được liệt vào dạng đẹp trai, nhưng bởi vì quanh năm ở trong bộ đội, làn da khẳng định không thể trắng trẻo, đứng một chỗ với Tạ Thanh Ninh cảm thấy già
hơn mấy tuổi liền. Tuổi tác theo năm tháng tăng lên, phụ nữ chăm lo bảo dưỡng nhan sắc,
còn đàn ông thì ngược lại, nhất là quân nhân, ngũ quan càng sâu sắc góc cạnh, không ở trong phạm vi thẩm mỹ của Mộc Mộc.
"Con trai muốn bỏ
nhà trốn đi, anh thấy chưa?"
Mục Lương Hòa lật
đến tờ có nội dung này, phía sau còn có thêm ba dấu chấm than, hình như đã hạ quyết tâm rồi.
"Tiểu tử này là
ngứa da, anh ngược lại muốn xem nó có thể trốn đến đâu nào."
Hai người chỉ là
nói như vậy, con trai vốn rất hiểu chuyện, chắc chỉ nói chơi thôi, lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ.
Ai mà ngờ, một
ngày không lâu sau đó, Tạ Thanh Ninh đi đón con tan học thì không thấy người đâu. Bạn nhỏ Mục Hy Quang bốn tuổi không thấy nữa, tin này được báo cho đồng chí Mục Lương Hòa đang công tác trong bộ đội trước tiên.
Không thấy con trai,
Tạ Thanh Ninh lái xe tìm vài vòng xung quanh khu vực trường học mag không được, tìm
thầy cô, thầy cô giáo nói đã đi theo một người lớn cứ
nghĩ là cha mẹ. Ý nghĩ đầu tiên chính là con bị bắt cóc rồi, sau nghĩ lại có điểm không đúng, con trai thông minh như vậy sẽ không có khả năng đi
cùng người lạ, khả năng duy nhất là cố ý, nhớ lại nội dung trong cuốn nhật ký về chuyện bỏ nhà trốn đi.
Sau khi con trai mất
tích 3 tiếng, Mục Lương Hòa cũng không dám báo cho ông nội Mục Hồng Quân, chỉ báo cho Diêm Nhuận Hoa.
"Cậu bé thích nhất
là đến nơi nào?"
Mục Lương Hòa trong
lòng cả giận, chờ tìm được tiểu tử thối kia nhất định phải đánh một trận nhớ đời, cho nó biết cái gì nên làm, cái gì là không nên làm, mới tí tuổi đã học ai bỏ nhà
trốn đi. Trong lòng tuy nghĩ thế nhưng vẫn lo lắng không yên, con còn chưa tìm được, giờ cũng không biết ở đâu, vạn nhất bị người lừa
bán làm sao bây giờ, còn nhỏ như vậy, có thể bị đói hay không.
"Có thể đến vườn
bách thú hay không, mấy hôm trước đòi đi mà không cho nó đi."
Mục Lương Hòa lái
xe, Tạ Thanh Ninh nhìn hai bên đường, mắt mở to, chỉ sợ bỏ qua.
Lúc này bạn nhỏ
Mục Hy Quang đang ở một quán nướng, vươn năm đầu
ngón tay ngọt ngào nói : "Chú ơi, cho cháu 5 xâu thịt dê."
Người bán thịt dê
thấy thằng bé quá đáng yêu, lại không có người thân bên cạnh thì hỏi nó : "Một mình chạy ra ngoài chơi hả nhóc?"
Mục Hy Quang chỉ vào
một đám phụ nữ cách đó không xa : "Mẹ cháu ở bên kia."
Nó cũng không phải
kẻ ngốc, nghĩ muốn gạt ta, không có cửa đâu, mẹ đã sớm nói,
nếu có người hỏi nó có phải đi một người
không, nhất định phải nói mẹ ở cách đó không xa.
Cầm mấy xâu thịt
dê, bạn nhỏ Mục vừa đi vừa ăn, khát thì trong túi
có coca, nhưng mệt thì làm sao bây giờ, nó ngồi trên ghế công cộng, bắp chân mỏi nhừ, đến đâu ngủ được đây?
Nghĩ tới nghĩ lui,
đi vào một khách sạn, trước kia đã từng đến cùng mẹ, chỗ này có thể ngủ rồi.
"Tiểu bằng hữu, cháu
muốn tìm ai?"
"Không tìm ai, đi ngủ."
Quản lý đại sảnh
thấy đứa bé này đáng yêu quá, tay xoa nắn khuôn mặt nó "Mẹ đâu, có phải một mình chạy đi chơi hay không?"
"Mẹ cháu ở trên
chờ cháu."
"A..., mẹ cháu tên
gọi là gì?"
"Không nói cho chú."
Nó không ngốc đâu,
sao có thể nói ra tên mẹ, nếu bọn họ là người xấu thì sao,
đành phải đeo cặp sách chạy ra ngoài, thấy đối diện là ngân hàng tự động, mẹ nói là ở đó làm việc 24h nha.
Mục Lương Hòa và
Thanh Ninh đến nơi con trai muốn đi nhất nhưng cũng không tìm được người. Phía Diêm Nhuận Hoa báo có thấy một đứa trẻ đi lang thang trên đường, con
trai lúc sáng ra khỏi nhà cũng mặc một cái áo khoác màu trắng, miêu tả giống nhau nên hai vợ chồng lập tức lái xe chạy qua.
"Lúc trước có thấy
xuất hiện trong khu này, mọi người phân công nhau đi tìm."
Diêm Nhuận Hoa dẫn
theo vài người, làm việc hiệu suất cao, Mục Lương Hòa và Thanh Ninh tiếp tục lái xe đi tìm.
"Giờ này là lúc nó
đi ngủ rồi, cũng không biết có mệt không, ngủ ở đâu." Trong
lúc người mẹ xót con ở trên xe nói lảm nhảm, đầu óc Mục Lương Hòa lóe một
cái "Nó có thể ngủ ở đâu?"
Con trai còn nhỏ
như vậy, muốn thuê phòng trong khách sạn khẳng định không thể được, buồn ngủ chỉ có thể đến mấy chỗ bán
hàng 24h mà còn là chỗ không có ai làm phiền để
ngủ. Loại trừ xong, Thanh Ninh đã có mục tiêu, theo tính cách đứa
con nhà mình, khả năng lớn nhất là vào ngân hàng tự động.
Tìm từng ngân hàng
tự động, cuối cùng cũng thấy đứa con bỏ nhà đi trong ngân hàng nông nghiệp, nó ngồi dưới đất, vui vẻ gặm bắp ngô mua từ KFC, trong tay giở truyện tranh, bộ dạng vô cùng vui vẻ.
Mục Lương Hòa giận
đến mức chỉ muốn lấy cái bắp ngô đánh nó, bị Thanh Ninh ngăn lại.
"Mộc Mộc lại đây,
mẹ ở đây này."
Tiểu tử kia không ngờ
nhanh như vậy đã bị tìm ra, giật mình nhìn ba
mẹ, kế hoạch trốn đi của nó đã được vạch ra từ
lâu, còn rất nhiều chỗ chưa đi a, phát hiện sắc mặt ba ba rất kém, tay ngắn nhanh chóng vươn ra đi về phía Thanh Ninh.
"Mẹ, Mộc Mộc nhớ
mẹ."
"Cùng mẹ về nhà."
Thanh Ninh ra dấu ý
bảo Mục Lương Hòa về nhà, có chuyện gì trở về rồi hãy nói, Mục
Hy Quang biết rõ mình gặp rắc rối to rồi, đầu chôn ở trong lòng mẹ. Ai ngờ mới lên xe đã bị ba túm lấy, tiếp theo trên xe vang lên tiếng khóc kinh thiên địa khiếp quỷ thần, tiếng khóc xoay mòng mòng trong tai Tạ Thanh Ninh thật lâu, thật lâu về sau vẫn nhớ như in
tiếng khóc của con trai lần đó, chính là một chữ thảm!
Lần bỏ nhà trốn
đi này đã trở thành một đại bi kịch trong đời của bạn nhỏ Mục Hy Quang.
Toàn bộ hoàn
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian